....Thiết nghĩ, con người ta ở trên đời
không ai là hoàn hảo, lại càng không có cách để yêu hoàn hảo một ai đó
khác. Chính vì vậy nên người ta mới mong muốn được nương tựa lẫn nhau,
được dựa dẫm vào nhau, nắm tay nhau, yêu thương nhau.
Là để khi sai có
người sẵn sàng mắng mỏ chỉ ra lỗi sai đó, khi yếu đuối có người bảo vệ,
khi đơn côi có người để nhớ mong… Nhưng rồi chúng ta làm gì khi rơi vào
một mối quan hệ yêu đương đúng nghĩa?
Chúng ta có quan tâm nhau thật lòng hay chỉ hời hợt cho qua ngày qua tháng?
Chúng ta có đồng điệu sẻ chia cùng nhau hay chỉ như những người bình thường khác tồn tại nhàn nhạt trong cuộc sống của người yêu?
Chúng ta có đủ chân thành và vị tha để bao dung cho lỗi lầm của họ?
Đến một lúc nào đó, khi lòng không quyết đoán, tim không quyết yêu, tay không quyết giữ, thì họ cũng vì lẽ đó mà rời xa ta, lỗi lầm đâu chỉ là do họ, mà là do ta đấy chứ?
Vốn dĩ cuộc tình dài
và sâu là cuộc tình buồn, khi con người ta luôn bị đánh lừa bởi muôn
vàn ảo ảnh. Sẽ có những lúc ảo ảnh làm mờ đi tình yêu trong nhau, che
lấp lý trí về nhau, khỏa lấp cả những nhớ thương bằng vô tâm hờ hững.
Vậy thì tại sao không tự nhủ với nhau rằng, chỉ cần nắm chặt tay nhau
hơn một chút, mắt dõi về nhau lâu hơn một chút, hôn một nụ hôn nồng nàn
hơn một chút, dành cho nhau một tình yêu bền lâu hơn một chút… thì sẽ
không có lúc để vụt mất tay nhau, hoặc là, sẽ không phải hối tiếc vì đã rời xa nhau.
Vậy nên…
Hãy yêu một người theo cách của mình và hãy giữ một người bằng cả trái tim.
Hãy học cách yêu thương nhau tròn vẹn và hãy thẳng thắn với nhau rằng: Có không giữ, mất đừng tìm!
Nhật ký cuộc sống
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét